Monday, January 27, 2014

Máy khử trùng không bốc hơn nữa, và trong phòng cấp cứu lạnh hẳn đi

Máy khử trùng không bốc hơn nữa, và trong phòng cấp cứu lạnh hẳn đi. Mấy tên du đãng ngồi co ro, chân dẫm dẫm xuống đất cho đỡ rét. Cái chấm sáng gọi buồng thang máy chuyển từ số một sang số ba - (chắc Naôê vừa bấm nút gọi trên tầng ba) rồi lại chuyển xuống. Mấy tên du đãng và hai người cảnh sát nhìn theo cái chấm sáng đang di chuyển bên cửa cầu thang máy. Khi nó dừng lại ở con số một, họ đứng dậy cả một lượt. Cửa thang máy mở ra. Naôê không mặc blouse, mà chỉ mặc chiếc sơ mi màu xanh nhạt. Ra khỏi cầu thang, ông nhìn qua cả bọn người kia một lượt, lặng lẽ rẽ sang bên phải, đi về phía cuối hành lang. Tốp du đãng và hai người cảnh sát nối đuôi nhau đi theọ Naôê đến cạnh hai người tải thương đang giữ cửa toa - lét. - Thế nào rồi... Hai người tải thương đang ngồi trên ghế đẩu vội vàng đứng dậy. - Hình như yên rồi. Naôê đứng lên ghế đẩy nhìn vào phía trong nhà xí. - Ê! Mở ra! - Người bị thương bị nhốt trong nhà xí lại quát. Nhưng tiếng quát của hắn bây giờ nghe đã yếu hơn ban nãy. Naôê quan sát hắn vài giây rồi bước xuống và nhìn đồng hồ. - Đã được mười lăm phút chưa nhỉ... - Có lẽ được. - Hai người tải thương cũng nhìn đồng hồ. - Cứ để hắn ngồi trong ấy một lát nữa. Naôê rửa tay và ra khỏi phòng toa - lét. Mấy người kia lại nối đuôi nhau đi theo. Bọn du đãng vẫn im lặng nhưng trên gương mặt chúng có thể thấy rõ vẻ căm tức. Nôrikô, người lịm đi vì sợ hãi, đi theo sau cùng. Naôê bước đi, không một mảy may chú ý đến những người đi sau lưng. ông đi qua chân cầu thang và đến gần thang máy, rồi đột nhiên đứng phắt lại và ngoảnh về phía sau. - Vậy chứ các ông muốn nói gì... Bọn du đãng im lặng nhìn ông. - Ban nãy các anh la lối là cần nói chuyện với bác sĩ. Thế thì bây giờ nói đi, - viên cảnh sát giục họ. - Nói chung thì... chúng tôi - cuối cùng môt. người đàn ông đã đứng tuổi mặc áo da mở miệng nói. - Chúng tôi hầu như không biết người này, chỉ mới làm quen được một lát, và sở dĩ có chuyện cãi nhau chẳng qua vì một việc vặt có tính chất hình thức, - nhưng... nhốt người ta vào nhà xí... - Người đang nói có cái lưng gù gù trông rất chướng mắt, má bên trái có một cái nốt ruồi tròn đen đen. - Nhỡ hắn chết ở trong ấy thì sao... - Không chết đâu, - Naôê khẳng định. - Bác sì tưởng thế thôi chứ. Còn đối với hắn ta thì sao... - Tôi không chữa những kẻ say rượu. - Nhưng người ta bị thương nặng thế kia, mặt gần đứt đôi ra! Bác sĩ thử xem, bao nhiêu là máu. Naôê lặng thinh. - Sao, ông không nghe à... - Người đàn ông to tiếng lên. - Ông không vừa lòng với bệnh viện của chúng tôi... - Không phải, chúng tôi không vừa lòng với cách người ta đối xử với bệnh nhân ở đây! Naôê quay về phía Nôrikô - Cô đã điền vào bệnh án chưa... Nôrikô lắc đầu. - Điền vào đi. Và nhanh lên một chút. Nôrikô vội vàng vào phòng ghi danh lấy ra một tờ bệnh án. - Tên gì... - Dzirô Tôda... - Viên cảnh sát nhìn sang bọn du đãng hỏi. - Đúng. - Mấy chiếc áo da gật đầu một lượt. - Có giấy bảo hiểm không... - Có giấy bảo hiểm không ấy à... - Người có cái lưng gù gù quay về phía các bạn hỏi. - Có... Hình như cũng có một thứ giấy bảo hiểm gì đấy. - Đây nói là giấy bảo hiểm phòng trường hợp đau ốm ấy, - Naôê nói rõ thêm. - Hình như có thì phải, - một tên du đãng đứng phía ngoài cùng nhún vai nói. Nhìn hắn có thể thấy rõ là hắn chẳng biết gì hết. http://xemphim1006.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment