Monday, January 27, 2014

Đang phiên trực mà đi uống rượu đã là quá quắt

Đang phiên trực mà đi uống rượu đã là quá quắt; đàng này lại la cà hết quán này đến quán khác, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Nôrikô giận đến ngạt thở, nhưng lập tức tự chủ được: tức giận bây giờ nào có ích gì... Dù sao cũng chẳng có ai ở đây để trút giận lên đầu người ta được. Cô lại nhanh nhẹn qua số điện thoại mới. - Khách sạn Isêmôtô đây - một giọng đàn ông láu lỉnh trả lời. - Ông làm ơn gọi giùm bác sĩ Naôê ra máy. Chắc bác sĩ đang ở phòng ăn - Nôrikô nói giọng lạnh lùng mà nhã nhặn, cố nén cơn giận đang làm cô nghẹt thở. Trong ống máy nghe văng vẳng những câu trả lời của người hầu bàn đang nghe lệnh. Hình như đây là một hiệu cơm Nhật bản... Cái giọng đành ông láu lỉnh ban nãy vang lên: - Có ngay đây ạ Rồi một phút sau ống máy đó chuyển sang tay một người khác. - Tôi nghe. Lần này chắc chắn là giọng Naôê. - Tiên sinh đấy ạ... - Có việc gì xảy ra à... - Vâng ạ, có người bị thương khẩn cấp lắm ạ - Vết thương ra sao... - Mặt bị đứt sâu, máu chảy nhiều ạ - Đã về tới bệnh viện chưa... - Vừa mới chở vào viện xong - Để trả thù Nôrikô quyết định nói dối như vậy. - Liệu có phải khâu không... - Thế nào cũng phải khâu ạ - Được... - Naôê im lặng một lát như thể đang cân nhắc xem có nên về hay không. - Thôi được, tôi sẽ lên xe ngay. - Tiên sinh đang ở đâu thế... - Khu Sibuya - Mãi tận đấy kia à... - Nếu gặp được taxi thì đồ năm phút nữa tôi sẽ về đến nơi. - Nhưng xin tiên sinh về thật nhanh cho. Tôi van... Trong máy nghe đánh tách một tiếng cắt ngang lời Nôrikô. Kaôru từ phòng cấp cứu chạy lên. Nôrikô bấy giờ mới hoàn hồn. Cô thong thả đặt cái ống nghe nãy giờ vẫn cầm ở tay xuống cần máy. - Đã bắt liên lạc được với tiên sinh chưa... - Cô biết không... Ông ấy đang ở Sibuya đấy... - Ở Sibuya... - Kaôru ngây người ra, mồm há hốc. - Tôi ra cổng chờ xem sao. Nôrikô lấy áp kế, vừa cầm lấy nắm cửa định mở thì xa xa đã nghe tiếng còi của xe cấp cứu nấc lên từng hồi. - Họ đến đấy à... Nôrikô và Kaôru cùng chạy ra cửa sổ, nhưng họ chỉ trông thấy những mảng tường đen của các nhà đối diện. - Mặt bị đứt nhiều chỗ... Không biết bị đánh bằng vật gì... - Nếu bằng chai thì sẽ có cảnh mảnh chai giắt vào đầu... - Tiên sinh có về không... - Tôi biết đâu đấy! - Nôrikô bực bội đáp. Khi thang máy xuống đến tầng hai, tiếng còi xe nghe đã gần lắm. - Cô vào phòng mổ lấy mấy chiếc kẹp vô trùng kim và chỉ khâu, lấy cả găng tay ra... Nôrikô vào phòng cấp cứu lấy một tấm vải nhựa trả lên giường khám, rồi sang phòng ghi danh lấy một tờ bệnh án chưa ghi. Tiếng còi rú từ sau góc phố tuôn ra nghe mỗi lúc một gần. Không còn nghi ngờ gì nữa: Xe cấp cứu đúng là đang chạy đến bệnh viện Oriental. Dù đã trải qua cái cảnh này bao nhiêu lần, Nôrikô cũng không quen được với cái cảm giác ớn lạnh ở sông lưng mỗi khi có xe cấp cứu chạy vào cổng bệnh viện. Trong sự chờ đợi khẩn trương có một cái gì thật nặng nề khó chịu. Thế là đêm nay phải vất vả suốt đêm rồi. Nôrikô tha thiết mong sao cho vết thương thật nhẹ, tuy giờ đây cô lo cho bệnh nhân ít hơn là lo cho sự yên tĩnh của mình. http://xemphim1002.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment