Monday, January 27, 2014

Câu chuyện tắt ngấm. Kaôru tưởng tượng cái dang cao và gầy của Naôê

Câu chuyện tắt ngấm. Kaôru tưởng tượng cái dang cao và gầy của Naôê, gương mặt mệt mỏi, xanh xao của ông. Trong những đường nét cân đối, sắc gọn như đẽo của gương mặt ấy có một cái gì băng giá khiến người ta phải rùng mình. Trong cái vẻ điềm đạm của đôi mắt lạnh lùng ấy có một cái gì thật ghê sợ... - Tiên sinh chưa có vợ thật ư... Băm bảy rồi còn gì... Nôrikô gật đầu. Cô đặt chén xuống bàn và giở cuốn sách ra, nhưng mắt cô vẫn đờ đẫn nhìn vượt qua trang giấy, hướng về một nơi nào bên ngoài cửa sổ. - Tiên sinh là một bác sĩ có tài năng lớn. Nghe nói trước kia dạy ở đại học... Giá đừng bỏ đi thì bây giờ đã giáo sư rồi... Tại sao tiên sinh lại chuyển bề làm ở đây... Một nhà phẫu thuật lỗi lạc... - Muốn thế nào được thế ấy. - Không, dù sao cũng thật khó hiểu... Ai lại bỏ một vị trí hiển hách như vậy trong một trường đại học thượng đẳng... Thật kỳ lạ Nôrikô phì cười. Kaôru vẫn không buông. - Người thì nói là do một chuyện yêu đương gì đấy, người thì lại nói là vi tiên sinh có chuyện xích mích với các giảng viên ở đấy. Chẳng thực sự ra sao... - Chắc toàn chuyện láo toét cả. - Ay, em cũng nghĩ như thế. Lưỡi không xương ấy mà. Có điều ông ấy khó hiểu thế nào ấy. Người đâu mà kỳ quặc. Kaôru mới nói chuyện với bác sĩ Naôê được có vài lần, mà lại toàn chuyện công việc trong giờ làm, chứ chưa bao giờ có dịp nói chuyện riêng cả. Giữa hai người có một khoảng cách quá lớn về tuổi tác: gần hai mươi tuổi. Cô hiểu rằng Naôê suy nghĩ hay nói năng đều khác hẳn mình, nhưng ngay cả đối với các nữ y tá khác lớn tuổi hơn cô nhiều, ông bao giờ cũng vẫn khô khan lạnh lùng. Naôê bao giờ cũng tách mình ra khỏi mọi người và một mực tránh mọi sự giao tiếp. - Sao bác sĩ chưa lấy vợ nhỉ... - Kaôru nói thì thầm, có chiều tư lự. - Sao cô lại hỏi tôi chuyện ấy... - Chắc chắn là nhiều người sẽ lấy làm sung sướng.. - Kaôru vốn tự cho mình là một giai nhân tuyệt thế, nhưng một vị hôn phu như Naôê... Sự chênh lệch về tuổi tác cô sẽ chẳng coi ra gì. - Kể cũng tiếc thật... - cô thở dài khe khẽ. - Dĩ nhiên ông ấy có kỳ lạ thật - Nôrikô kết luận, và vừa lúc ấy tiếng chuông điện thoại reo lên. - Để em nghe cho. - Kaôru nhảy bổ tới nhấc ống nghe lên. Một giọng đàn ông thô lỗ vang lên trong máy điện thoại. - Alô. Trực ban cảnh sát khu Maruyama đây. Bệnh viện Oriental phải không... - Trong máy có thể nghe văng vẳng những tiếng còi xe hơi và những tiếng ồn ào ngoài phố. - Chúng tôi cần đưa một người bị thương tới bệnh viện, có được không... - Có chuyện gì xẩy ra thế... - Cũng chuyện thường thôi: mấy tên du đãng gây sự đánh nhau, có một tên ăn đòn rất nặng... Mặt vỡ toác ra. Máu tuôn như thác ấy. - Đợi cho một chút. - Kaôru run rẩy trao ống nghe cho Nôrikô. - Có... du đãng... mặt bị... máu... - Tôi nghe đây. - Nôrikô cầm lấy ống máy, - Chỉ có mặt bị đứt thôi à... Nạn nhân có còn tỉnh không... - Rất tỉnh nữa là khác. Đang la hét om sòm. Chửi tục hết chỗ nói. - Bao giờ các ông tới... - Chúng tôi cho lên xe ngay bây giờ. Độ mười phút... à không, năm phút nữa thôi... Xe đã chạy rồi đấy, các cô đợi nhé. Trong máy bắt đầu có tiếng tuýt tuýt liên hồi. Nôrikô cố trấn tĩnh thật nhanh, và mắt nhìn vào tấm giấy trên bàn, bắt đầu quay số gọi điện, vừa quay vừa ra lệnh cho Kaôru: - Còn cô chạy xuống phòng cấp cứu bật đèn, mở cửa ngay đi nhé. Nhớ mở máy khử trùng luôn. Phía đầu dây nói bên kia trả lời ngay. - Nhà hàng Printemps đây. - Làm ơn cho biết Naôê tiên sinh có đấy không ạ... - Naôê tiên sinh ạ...... Xin chờ cho một chút. Trong ống máy nghe văng vẵng tiếng nhạc, tiếng cười nói lộn xộn. Tên nhà hàng Printemps nghe lần này là lần đầu, nhưng Nôrikô cũng hiểu ngay đây là một quán rượu. Mấy phút sau trong máy có tiếng phụ nữ vọng lại. http://xemphim1001.blogspot.com/Câu chuyện tắt ngấm. Kaôru tưởng tượng cái dang cao và gầy của Naôê

No comments:

Post a Comment