Thursday, January 16, 2014

Giọng anh ta vang ra rất rõ ràng từ dàn loa Stereo

Giọng anh ta vang ra rất rõ ràng từ dàn loa Stereo. Mike Kellin ném cho tôi một cái nhìn nhanh, bồi hồi. Tôi còn sững sờ hơn anh, bởi anh không biết là tôi đã đẩy Phil đi theo dõi Rank, và Phil chắc chắn đã báo cho tôi biết nếu Elmar Rank lên đường tới đây. Có chuyện trục trặc. Tại sao Elmar Rank không đến cuộc hẹn của ông ta? - Mời ông Rank! - Giọng người bồi bàn vang ra từ loa. - Không có mặt! - Một cô gái thét. – Vặn nhạc lên! Có chuyện gì trục trặc? Có phải phía bên kia cũng canh chừng Rank? Có kẻ đã nhận ra là Rank bị theo dõi? - Ông Rank, ông có thể nhận cuộc gọi ở cabin bên trái, dưới cầu thang! - Người bồi bàn nói rồi đặt microphone sang bên, vặn cho nhạc to trở lại. Mike Kellin nhìn tôi ra ý hỏi. Ánh mắt bập bùng và gương mặt nhợt nhạt cho biết anh đang sợ lắm. Nhưng anh muốn bám theo vụ này bằng được. Tôi biết rất rõ nội tâm anh giờ ra sao. Giờ anh muốn nghe lời khuyên của tôi, có thể là một cú hích khích lệ. Tôi phải làm gì? Đây là vụ án của anh. Chính anh là người đưa ra sáng kiến tới nơi này. Nếu anh muốn giả làm Rank, đó là chuyện của anh. Anh phải biết qua việc đó anh sẽ đạt được điều gì. Tôi thoáng gật đầu. Mike Kellin tụt từ trên ghế xuống, rời quầy rượu và đi vòng quanh chân cầu thang. Ngay khi vừa tới đây, tôi đã để ý quan sát và làm quen với địa điểm. Trong con đường tối mờ bên dưới cầu thang là những cánh cửa dẫn vào khu vệ sinh và các cabin điện thoại. Một người đàn ông trẻ tuổi bước theo những bậc thang dẫn từ ngoài phố vào. Tôi nhìn thấy bóng của anh ta trước khi người đàn ông bước vào hành lang. Anh ta đi ngang qua Kellin, trước khi viên thanh tra biến vào bóng tối khuất dưới gầm cầu thang. Bóng đèn treo phía cuối hành lang không cháy. Đột ngột, sao tôi thấy nhạc to quá, và cái trò chen lấn bên quầy thì cửa toilet mở ra. Trong một thoáng ngắn ngủi, có một vệt sáng rộng hắt ra hành lang và bức tường đối diện. Cũng thoáng qua, tôi nhìn thấy một vệt tối giật về trước mảng sáng đó và nấp vào phía sau cánh cửa đang mở ra. Chỉ thế thôi, nhưng cơ thể tôi phản ứng như dưới một hồi chuông báo động gắt gao. Tôi phi vào đám đông như một mũi tên, thúc vào lưng người vào vai người, tách các đôi uyên ương ra làm hai, rồi chạy thật nhanh giữa những dãy bàn về phía khúc hành lang. Vừa chạy tôi vừa giơ tay tóm lấy một chai rượu Brandy được để trên một mặt bàn đứng giữa ba người đàn ông. Chai rượu còn đầy đến một nửa, và nhóm đàn ông vẫn còn có ý định sử dụng nốt phần rượu còn lại. Họ gào lên phía sau tôi. Tôi ném chai rượu như cách người ta ném một quả lựu đạn cầm tay vào khoảng hành lang, vào đúng chỗ tôi đã nhìn thấy bóng đen. Nhạc lại tắt vì hết đĩa. Trước khi chai rượu đập vào tường và vỡ ra, tôi nghe thấy tiếng lạo xạo của thủy tinh. Rồi sau đó chai Whisky mới vỡ. Cùng trong lúc đó tai tôi nhận thấy một tiếng gầm gay gắt không thể trộn lẫn vào đâu được, tiếng một khẩu P38 vừa được bóp cò trong một không gian hẹp. Các thực khách sau lưng tôi bắt đầu la hét. Tôi lao vào khoảng hành lang giờ lại tối mò. Mãi sau này chúng tôi mới điều tra ra rằng từ ngày hôm trước đã có kẻ phá hỏng cổ bóng đèn treo tường. - Đứng lại! Đứng lại! Đó là giọng Kellin, anh đang gầm lên. Một dáng đàn ông gầy mảnh chạy thẳng vê hướng tôi. Tôi nhìn thấy bàn tay duỗi ra đang cầm chắc một khẩu súng lục. Gã đàn ông đó đang vội vàng. Gã va vào người tôi. Gạt bàn tay cầm súng lục sang bên, tôi đẩy cánh tay đó cùng bờ vai của nó vọt lên cao, rồi dùng toàn bộ trọng lượng của mình húc gã trai dán vào tường. - Kellin! Tôi tóm được nó rồi! – Tôi kêu lên. Bởi tôi hoàn toàn không có ý định nhận một mẩu chì từ khẩu P38, nếu anh bạn của tôi chưa nắm rõ tình hình. Tôi nhìn gã đàn ông. Đầu gã mềm oặt, lúc lắc từ bên này sang bên khác. Khi tôi giảm nhẹ lực ấn của bờ vai mình, định tước súng và lục người gã tìm những món vũ khí khác, thì cơ thể gã xỉu xuống. Tôi để gã trượt xuống đất, cố gắng giữ cho gã trượt nhẹ. Bởi bây giờ tôi mới thấy là tôi đang nắm giữ một người đã chết. Hai con mắt mở lớn của gã đàn ông giờ đã kéo màng. Bàn tay đi găng với khẩu súng lục nặng ký nằm mềm oặt trên nến đất. tôi gỡ khẩu súng ra khỏi những ngón tay và đẩy nó đi tiếp một đoạn. Ở đầu nòng súng có gắn bộ phận giảm thanh. - Gọi bác sĩ! – Tôi kêu lên. - Gọi xe cứu thương! Nhanh lên! Mọi sự cứu giúp bây giờ đều đã quá muộn. Vệt máu ở cổ đã ngưng chảy khi nhịp tim chậm xuống. Tôi vẫn ép một bàn tay lên vết thương, dù biết là không thể giữ cho mạng sống ở lại trong thân người gầy guộc này. Mkie Kellin khuỵu một bên gối xuống cạnh tôi. Anh vẫn còn cầm khẩu súng lục trong bàn tay cứng ngắt. - Nó bắn tôi, - anh khàn khàn nói. Tôi liếc nhìn anh. Mặt anh chảy máu. Một viên đạn đã cày lên một đường xước dài dưới tai trái. Kellin thậm chí chưa nhận ra vết thương đó. - Anh có quen gã không? – Tôi hỏi anh. Kellin đờ đẫn lắc đầu. - Nó không phải là Rank, đúng không? - Không dĩ nhiên là không. – Kellin nhìn tôi bằng vẻ thảm thương tột cùng trong hai con mắt, một vẻ thảm thương khiến tôi đâm lo. – Rank! Trời ơi, bây giờ ông ta ở đâu? Cái đó, tôi thầm cân nhắc, cũng là thứ mình đang rất muốn biết. - Ra đẩy đám người tò mò kia lùi về! – Tôi gầm vào mặt Kellin. Bởi đám thực khách đang nhích lại mỗi lúc một gần hơn và nhìn trân trân vào kẻ đã chết. http://xemphim1007.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment