Doanh Tuyết cũng có thể biểu diễn được, nhưng thấy có người đông nàng không muốn trổ tài, vì bao nhiêu cặp mắt của các cậu con trai nhìn chòng chọc vào mình, là việc nàng không cảm thấy thích thú. Phía đối diện có mấy cậu con trai đang đặc biệt chú ý tới hai nàng. Nhìn bề ngoài, chừng như họ đều là sinh viên cả. Doanh Tuyết vẫn thản nhiên, trái lại Ly Ly thì cảm thấy phấn khởi lắm. Nàng hỏi khẽ: - Nầy, chị Doanh Tuyết, chị có trông thấy mấy cậu ở đối diện không... Doanh Tuyết chạy một vòng: - Hơi đâu mà để ý! Ly Ly nhún vai. Nàng không hiểu phải là một người con trai như thế nào mới làm xao xuyến được cõi lòng của Doanh Tuyết... Chả lẽ con người nàng thật sự giống cái tên của nàng sao... Trong lòng nàng toàn băng tuyết... Ly Ly định đuổi thei Doanh Tuyết, thì bỗng một cậu thanh niên từ xa phóng về phía nàng. Kỹ thuật trượt băng của cậu ta không phải là giỏi, nên không thể điều khiển đôi chân theo ý muốn. Cậu ta thấy sắp đụng vào người phía trước mà vẫn không biết phải làm sao. Ly Ly không phải không tránh kịp, nhưng vì nàng đang quá ngạc nhiên. Cậu con trai nầy không phải một trong nhóm sinh viên ở phía đối diện kia sao... Chàng ta có ý gì chăng... Ly Ly chưa kịp suy nghĩ hết, thì cậu sinh viên ấy đã phóng tới nơi. Tuy không đến đỗi bị té đưa hai chân lên trời, nhưng hai người đã té dính chùm làm một, khiến Ly Ly thẹn đỏ mặt. Ly Ly ngồi xuống sàn, trừng mắt nhìn người thanh niên: - Anh... anh làm gì kỳ vậy... Dù cho lúc mới học trượt băng, Ly Ly cũng chưa bao giờ bị té đau như vậy. Riêng cậu con trai kia lại càng đáng thương hơn. Hai đầu gối cậu ta chạm xuống mặt sàn, làm ống quần rách toạc hai lỗ, chiếc áo len màu đỏ cũng dính đầy bụi bậm. - Xin lỗi cô! Tôi không phải cố ý... Chàng trai nầy có một khuôn mặt trông như búp bê, ai nhìn cũng thích. Chàng nói tiếp: - Vì họ... vì họ đã xô tôi ra, trong khi tôi hoàn toàn không biết trượt băng. Ly Ly chống nạnh: - Tại sao họ lại xô anh ra... Bộ muốn đụng cho chết tôi hả... - Ồ!... không!... Chàng trai vừa lúng túng vừa ngượng nghịu, quả chàng lỡ khóc lỡ cười: - Tôi gọi là Chấn. Tôi lúc nào cũng đàng hoàng! Ly Ly bực mình: - Tôi cần gì biết anh là ai. Anh không nên đụng tôi như vậy. Té như thế nầy dễ coi lắm sao... Từ phía xa, Doanh Tuyết và các bạn của Chấn đều hối hả chạy tới. Doanh Tuyết đỡ Ly Ly dậy: - Thế nào rồi... Té có đau không... Vừa rồi Doanh Tuyết đã trông thấy mọi việc xảy ra. Nàng biết đấy là một trò chơi ác hại của nhóm người kia, nên cũng không giận lắm. - Đau thì không đau, chỉ có mắc cở! Ly Ly nói rất ngây thơ. Các bạn của Chấn điều cười để tạ lỗi. Một người nói: - Xin lỗi cô, đây là lỗi của anh Chấn, vậy chúng ta nên phạt anh ấy mời đi ăn, được không... Ly Ly lườm Chấn: - Ai cần anh ấy mời đi ăn... Trong lòng nàng đã thầm có cảm tình với người con trai nầy qua khuôn mặt đặc biệt của anh ta, nhưng đứng trước mọi người, nàng đâu tiện tỏ thật cảm tình của mình. http://phim03h.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment