Wednesday, January 22, 2014

Chị quá khen! Em chỉ là loài hoa rừng, cỏ dại đâu dám sánh với những thiếu nữ xinh

Chị quá khen! Em chỉ là loài hoa rừng, cỏ dại đâu dám sánh với những thiếu nữ xinh đẹp nơi đất Hà Thành hoa lệ! Như chị đây chẳng hạn! Hai nàng cùng cười vui vẻ. Đèo Thanh Sơn truyền gái hầu rót rượu mời khách nhập tiệc. Tình cờ Trần Dũng ngồi cạnh Nguyệt Cầm, cô gái luôn tay bồi tiếp vị khách quí, vẻ ân cần hết mực, làm chàng trai nhiều lúc đâm lúng túng, ngượng ngập. Rượu được vài tuần, cả Hoàng Đạt, Ngọc Bích đều cảm thấy hơi lo trước ánh mắt chan chứa, long lanh của cô gái họ Đèo khi nhìn Trần. Nhất, Đạt là kẻ giang hồ lịch lãm trên tình trường, chỉ thoáng qua cũng hiểu ngay người đẹp non cao đã bị “tiếng sét ái tình” đánh ngã! Chàng thầm kêu khổ! Đoạn tìm cách nhắc khéo bạn, vờ hỏi : - Dũng này! Mai sáng mấy giờ chúng ta khởi hành? Trần Dũng thoáng ngẩn người nhưng vốn nhạy cảm, hiểu liền, đoạn đáp : - Cáng sớm càng tốt! Khoảng bảy giờ đi! Nguyệt Cầm nghe hai chàng đối đáp mặt hoa đang rạng rỡ vụt tối hẳn lại, buồn rầu. Đèo Thanh Sơn liếc cô em gái dường như cũng hiểu, lộ vẻ trầm tư, giây lát ngập ngừng khẽ hỏi : - Quí ân nhân có việc gấp chăng? Xin vì tình tri ngộ nán lại thêm ít ngày... Đạt nhẹ nhàng thoái thác: - Như đã kể qua, bọn này phải đến miền ba biên giới vì việc riêng, chẳng thể nấn ná, mong Đèo huynh cùng cô Nguyệt Cầm thứ lỗi! Khi nào xong việc trở về nếu tiện đường, chúng tôi sẽ ghé thăm. Nghe vậy, Nguyệt Cầm đòi phải hứa chắc chắn, khiến Đạt đành cười gượng: - Chỉ ngại làm phiền gia chủ mà thôi! Được rồi! Thế nào lượt về bọn này cũng tạt vào chơi ít bữa! Dũng trợn mắt dòm sững bạn, nhưng Ngọc Bích tủm tỉm cười ngầm ra hiệu cho chàng. Trần vỡ lẽ ra Hoàng Đạt đã vì chàng “gánh vác” luôn chuyện hứa hẹn này. Ý Đạt sau khi hộ tống bạn đến xứ ngàn gặp người yêu cho trọn lời ước nguyện tiền duyên, chàng cùng Ngọc Bích quay về sẽ ghé nhà họ Đèo. Như thế vừa không thất hứa, lại tránh cho Dũng thế kẹt hiện giờ, bởi chẳng thể giải bày chuyện bí mật ghê gớm của Dũng, mà nếu khước từ thẳng thừng e bất nhã với chủ nhân! Bất giác chàng trai họ Trần kín đáo thở dài, ái ngại vu vơ... Không khí buổi tiệc vẫn vui vẻ trở lại, Đeo Thanh Sơn báo cho biết tối nay nhà họ đèo mở dạ hội mừng ba vị khách quí, có cả trai gái bản tham dự. - Ồ! Đèo huynh làm bọn này ngượng quá! Bày vẽ mà chi thêm phiền hà! Dũng, Đạt cùng lắc đầu ái ngại. Riêng Ngọc Bích nghe đến dạ hội có vẻ thích thú chừng hiếu kỳ muốn xem thử cuộc vui trên sơn cước ra sao. Khoảng năm giờ chiều tàn tiệc rượu, ai nấy về phòng nghỉ dưỡng sức chờ tối dự hội. Đạt sang phòng Dũng, căn dặn : - Buổi vũ hội đêm nay cậu nên thận trọng, tớ xem chừng Đèo Nguyệt Cầm đang ngây ngất vì “tiếng sét ái tình” do cậu gây nên! Hãy tỏ ra chừng mực, tránh để đối tượng hiểu lầm... tai hại, nếu cậu vẫn quyết ý trung thành với... lời lập nguyện tiền thân! - Nhưng tớ nào có ý định chinh phục hay tán tỉnh nàng đâu! Trần Dũng thoáng nhăn mặt bảo bạn, Hoàng Đạt nheo mắt cười nụ : - Ấy thế mà cô nàng cứ yêu thì sao? Chính “bà đầm” tớ cũng nhận thấy điều đó. Chẳng phải riêng Đạt này! Nên nhớ, về “khoảng đó” tớ từng nếm trải nhiều kinh nghiệm... thương đau! Hãy nghe tớ! Chàng trai họ Trần yên lặng trong giây lát, gật gù : - Thú thực tớ cũng cảm nhận trong thái độ Nguyệt Cầm bộc lộ vẻ quan hoài... hơi đặc biệt đối với tớ! Có lẽ... cậu nói đúng đấy! - Đúng là cái chắc! Phàm, đàn bà con gái sơn cước rất hồn hậu, thủy chung, thẳng thắn và can đảm! Các nàng khi đã yêu ai thì sẵn sàng sống thác với tình, khó có trở lực nào ngăn nổi! Điều này hẳn cậu đã biết qua... chúc thư! Tớ chỉ lo cậu sơ sẩy vương mắc thêm tơ tình sẽ rắc rối đủ thứ! Hiểu chứ? Đạt đặt tay lên vai bạn, bốn mắt nhìn nhau rất lâu, Trần Dũng chừng cảm khái thở phào ngùi giọng : - Bằng hữu như cậu thực hiếm có trên đời! Phải chi vợ chồng cậu chịu cùng tớ... Chàng bỏ lửng câu không nói tiếp, Đạt đoán hiểu ý bạn, khẽ lắc đầu ôn tồn : - Cảm ơn cậu đã nghĩ tới mình. Nhưng, hẳn cậu thừa biết, tớ mang nặng nợ tình với nàng... mà nàng còn chữ hiếu! Bọn này có tính đến chuyện đó nhưng xét ra không thể được! Thôi thì... mỗi người hãy bằng lòng với số phận của mình! Giờ cậu nằm nghỉ, tớ cũng cần ngả lưng chút cho gân cốt đỡ mỏi. Đạt quay ra, về phòng. Ngọc Bích đang nằm trên giường xem tiểu thuyết, thấy chàng vào bèn gấp sách lại, nhỏm dậy : - Gớm! Hai ông tướng rù rì chuyện gì mà lâu thế? Em đoán chắc không ngoài vụ... giai nhân họ Đèo, đúng chứ? - Không sai! Chàng ngồi xuống cạnh người yêu, Ngọc Bích chống cằm vẻ nghĩ ngợi, bảo chàng : - Nếu anh Dũng không bị vướng lời nguyện tiền duyên, kể ra Nguyệt Cầm cũng... xứng đáng để anh ấy gắn bó một đời! Tuy mới gặp nhưng em cảm nhận ở nàng hội đủ những đức tính của người phụ nữ lý tưởng các đấng mày râu hằng mơ ước! Ấy là chưa kể về nhan sắc! Một vẻ đẹp phải nói là... ăn đứt các hoa khôi Hà Nội! Đạt phì cười vì cách so sánh của Ngọc Bích, âu yếm kéo nàng vào lòng : - Nhưng vẫn chưa đẹp bằng... người đẹp của anh! - Chỉ được cái giỏi nịnh! Nào, giờ hãy chỉ qua cho em vài điệu vũ thịnh hành trên vùng này! Tối nay biết đâu có... chàng trai điển nào đó mời em vài bản thì sao?! Nàng gỡ tay chàng đứng lên nheo mắt hóm hỉnh. * * * * * Ngay sau bản “xòe cặp” với Trần Dũng, Nguyệt Cầm cứ xoắn lấy chàng, chẳng buồn để ý tới ai khác. Khách trai tráng trong bản làng nhiều kẻ mon men đến mời, thảy đều bị nàng cười, từ chối. Ngồi cạnh Ngọc Bích và vợ chồng Đèo Thanh Sơn gần đó, Hoàng Đạt vừa nói chuyện vừa kín đáo theo dõi bạn cùng cô gái họ Đèo. Dưới ánh lửa bập bùng, Nguyệt Cầm tươi như hoa nở bên Trần Dũng Chàng tuổi trẻ ngồi nốc rượu cần, đối đáp cầm chừng với nàng, gương mặt in đậm nét mang mang tư lự. Người đẹp non cao chừng ngấy ngây vì men say hạnh phúc, nên chẳng nhận ra vẻ gượng gạo nơi chàng trai Kinh đang mang nặng nỗi niềm u uẩn. Nàng luôn miệng nói cười ríu rít, hồn nhiên như cánh chim rừng đón chào bình minh buổi sáng. - Cần “cứu nguy” Trần Dũng mới được! Hoàng Đạt nhủ thầm, đoạn trước vẻ ngỡ ngàng của người yêu, chàng đứng dậy tiến sang chỗ Dũng, Cầm nghiêng đầu mỉm cười... rất duyên : - Xin được mời cô Nguyệt Cầm bản này! Cọ gái họ Đèo tròn mắt ngước nhìn Đạt lúng túng mấy khắc rồi chừng không muốn “khách ân nhân” phật ý, nàng chầm chậm theo chàng ra giữa sàn. Đạt nháy mắt ra dấu cho bạn hiểu, Trần Dũng lập tức bước lại bên Ngọc Bích mời : - À! Ra anh ấy diễn trò “điệu hổ ly sơn” để “đánh tháo” cho anh! Gớm thật! Ngọc Bích bật cười khẽ bảo Dũng, mắt liếc theo người yêu đang cùng giai nhân Tây bắc rún rẩy, tới lui theo nhịp “khèn”. Đạt từng sống gần các sắc dân miền núi nên thạo nhiều điệu vũ, chàng lại là “một cây” hào hoa, lão luyện các đường Tango, Valse, Rumba v.v... nên khi “xòe cặp” với Nguyệt Cầm, chàng nhảy hay đến nỗi xung quanh ai nấy đều phải trầm trồ thán phục không ngờ chàng khách Kinh lại cừ đến vậy. Hết “xòe cặp” lại đến “xòe chùm” chừng cao hứng Đạt trổ hết tài nghệ “biểu diễn” luôn mấy bản và khéo léo lôi cuốn cả giai nhân Tây Bắc họ Đèo theo khiến nàng không sao dứt ra được. Ngồi bên vợ chồng Thanh Sơn, bọn Trần Dũng, Ngọc Bích không khỏi cười thầm vẻ cuồng nhiệt có tính toán của Hoàng Đạt. Tuy nhiên trong thâm tâm Ngọc Bích vẫn hơi cảm thấy khó chịu trước cảnh người yêu múa lượn như cánh bướm quấn quít bên đóa hoa rừng tuyệt sắc! - Hừ! Anh Dũng xem kìa! Nãy anh ấy còn có vẻ tỉnh táo, giờ chẳng khác nào đã bị nàng hớp hồn, mặt mũi trông say sưa lạ! Hừ! Đàn ông các anh thật... Nàng kịp thời dừng lại để khỏi thốt lên những lời hằn học, gương mặt kiều mị vụt trở nên lạnh băng tựa hồ bao phủ một làn sương mỏng. Trần Dũng liếc thấy giật mình thầm kêu khổ, vội lựa lời xoa dịu, trấn an cho êm. - Hừ! “Lộng giả thành chân”... biết đâu được! - Yên tâm! Đạt tuy hào hoa duyên dáng nhưng lại là người xem trọng việc hôn nhân, nghiêm chỉnh chuyện thê nhi! Chị thấy đó, từ ngày gặp chị anh ấy có còn... trong thấy người đẹp nào khác đâu! Chỗ anh em thân thiết tôi dám cam đoan điều đó! Dũng nghiêm mặt bảo, Ngọc Bích đang định nói tiếp thì nhịp “khèn” đã dứt, Hoàng Đạt, Nguyệt Cầm thong thả trở về bàn. Ngồi bên Hoàng Đạt, ánh mắt cô gái họ Đèo chốc chốc lại liếc sang chỗ Trần Dũng có vẻ như trách móc nhẹ nhàng... http://1phim1.tumblr.com/

No comments:

Post a Comment